HÍ LONG KÝ: ĐA ĐA ÍCH THIỆN
Phan_35
“Hoàng thượng hạ chỉ hẳn là nên suy nghĩ việc có lợi cho quốc gia dân sinh, nhưng Hoàng Thượng lại lấy lớn áp nhỏ, bức bách dân nữ, dân nữ không đáp ứng bởi vì uy vũ không khuất phục là nguyên tắc làm người của dân nữ, đây không phải kháng chỉ.”
Ta biết đối với một quân chủ nói những thứ này giống như đàn gảy tai trâu, nhưng người từng được chủ nghĩa dân chủ hoàn toàn đồng hóa như ta thật sự khó mà nhịn được.
“Khá khen cho ngươi uy vũ bất năng khuất! Trẫm lại trở thành ỷ thế hiếp người, như thế trẫm không thể chém đầu ngươi. Thế cũng tốt, quốc vương Tây Xương Quốc vừa đưa đến một hiệp ước liên minh, nếu ngươi không muốn gả cho Phi Ngọc, ta sẽ hạ chỉ để Phi Ngọc cưới công chúa Tây Xương Quốc, đây chính là chuyện vô cùng có lợi cho quốc gia dân sinh.”
“Ngươi……” Ta quýnh lên, tôn xưng gì cũng không để ý.
“Thần không biết Hoàng Thượng đích thân ngự giá đến đây, không thể tiếp giá đúng lúc, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
“Lão công!”
Ta vội vàng chạy tới, ở bên người hắn ta mới có thể bình tĩnh được.
Sắc mặt đại tướng quân hơi xanh, có lẽ là nghe thấy được mấy lời vừa rồi.
“Thôi, nơi này cũng không phải trong cung, không cần đa lễ. Phi Ngọc, ngươi đừng trách trẫm, trẫm chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi. Nhưng điêu nữ này thà rằng vi phạm ý chỉ của trẫm cũng không chịu thành thân với ngươi, chẳng lẽ còn không thể để ngươi cưới nữ nhân khác.”
“Hoàng Thượng, ngài đang nói về mẫu thân của con trai thần.”
“Được, trẫm biết ngươi cùng Kim cô nương tình sâu ý đậm, nhưng như các ngươi còn ra thể thống gì. Tương lai ngươi sẽ kế tục tước vị của phụ thân ngươi, không có chính thất phu nhân sao có thể được, thê tử con trai ngươi không có nổi thân phận sao có thể được?”
“Nhưng Hoàng Thượng đã đáp ứng Phi Ngọc, hôn sự sẽ do ta tự xử trí. Về phần con thần, không cần biết mẫu thân của chúng là ai, ta đều không để bọn họ ủy khuất.”
Đúng là như thế, mặc kệ có danh phận hay không, ta và đại tướng quân đều có thể làm cho A Bích cùng A Ngọc sống vui vẻ.
“Ngươi, ngươi cũng muốn bức trẫm?” Khẩu khí của Hoàng Thượng có chút tức giận.
Tuy rằng ta rất cao hứng đại tướng quân đứng về phía mình, nhưng không hề muốn hắn bởi vì ta mà chọc giận tới Hoàng Thượng, đây cũng không phải là chuyện có thể đùa được. Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ta thật sự phải khuất phục chính sách của Hoàng Thượng?
“Ai dám bắt nạt Đa Đa nhà ta!”
Theo một tiếng hét to, sư tổ biến thái xuất hiện ở trong đại sảnh. Thì ra là quản gia Tiểu Phùng thấy tình thế nguy cấp, cho nên chạy đi tìm sư tổ biến thái.
Sư tổ biến thái! Không, từ nay về sau ta phải gọi là sư tổ cực phẩm! Với chuyện ngài bênh vực lẽ phải, Đa Đa thật tâm cảm động, nhưng quản gia Tiểu Phùng có nói cho ngài người kia là đương kim hoàng thượng hay không, cho dù là Huyền Thiên Tông cũng không chọc vào được. Ta đã kéo Long đại tướng quân xuống nước rồi, không thể hại thêm sư tổ cực phẩm được nữa.
“Sư tổ cực phẩm……”
“Hoàng thúc!”
“Tiểu Cữu!”
“Vương gia!”
Cái gì! Ta vừa nghe nhầm sao?
Sư tổ biến thái bước mấy bước đi đến trước mặt mọi người, chỉ vào người vừa gọi hắn là hoàng thúc, “Làm Hoàng Thượng thì rất giỏi sao? Có thể tùy ý khi dễ nữ tử đàng hoàng?”
Lại quay sang chỉ người vừa gọi Tiểu Cữu, “Ngươi cư nhiên để Đa Đa bị người khác khi dễ, biết ngay là nam nhân Long gia của các ngươi không có ai tốt đẹp mà.”
“Hoàng thúc, nàng sao có thể coi là nữ tử đàng hoàng được!”
“Dân nữ là đồ tôn của Vương gia.”
Ta nhắc nhở Hoàng Thượng, vũ nhục ta chính là đang vũ nhục hoàng thúc của ngươi.
Hoàng Thượng quả nhiên bị biến thái sư tổ trừng mắt nhìn một cái, nhưng vẫn không cam lòng, “Hoàng thúc, trẫm biết ngươi yêu thương Kim cô nương, nhưng ý chỉ ban hôn này chẳng phải là vì muốn tốt cho nàng sao, nhưng nàng lại kháng chỉ không theo.”
“Ý chỉ của Hoàng Thượng còn chưa có chính thức ban ra, dân nữ đâu thể coi là kháng chỉ được.”
Có sư tổ biến thái làm chỗ dựa, lá gan của ta càng lớn.
“Đa Đa không muốn gả là không gả, ban hôn làm gì. Nếu năm đó không phải phụ hoàng ngươi luôn tìm cách ban hôn cho ta, ta cũng không phải chạy lên Phiếu Miểu Phong.” Sư tổ biến thái như bị chọc trúng chỗ đau.
“Nhưng ngay cả đứa nhỏ bọn họ cũng có rồi, Phi Ngọc còn là thế tử của phủ Tĩnh Nam Hầu, không thể cứ tiếp tục như vậy.”
“Cái đó,” Sư tổ cúi đầu trầm tư, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói với ta: “Đa Đa, nếu ngươi không muốn con tiểu Long này, thì để hắn cưới người khác đi, ngươi dẫn theo A Bích A Ngọc cùng sư tổ trở về Phiếu Miểu Phong, ta đường đường là Duệ Vương còn không nuôi nổi ngươi sao.”
“Sư tổ, ta chỉ là không muốn bởi vì ý chỉ của Hoàng Thượng mà phải gả cho đại tướng quân, chứ không phải không cần hắn. Có điều sư tổ trở thành Vương gia khi nào, sao Đa Đa không biết?” Cách gọi Tiểu Long cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy
“A…… Ngươi cũng chưa từng hỏi.” Biến thái sư tổ nhìn chung quanh nói.
Ta nhìn về phía “Tiểu long”.
“Tiểu Cữu nói muốn tự mình nói với nàng, không cần ta nhiều lời.”
“Sư tổ biến thái là vương gì nha?”
“Không được vô lễ!” Thái giám đứng một bên nãy giờ không mở miệng rốt cuộc không thể chịu được sự kém hiểu biết của ta nữa, dùng giọng nói có chút quỷ dị trả lời: “Vương gia chính là Duệ Vương được Thánh Văn Đế [tức ông nội của đương kim hoàng thượng] khâm phong”
“Tiểu Cữu cùng tiên đế là huynh đệ cùng mẫu thân.” Long đại tướng quân nhẹ giọng nói bên tai ta.
Huynh đệ cùng mẫu thân với tiên đế, vậy tức là tỷ đệ cùng mẫu thân với Đại Trưởng công chúa. Khó trách hồ ly Thương Dung bằng lòng gặp một cái tiểu thư con thiếp thanh danh không tốt; khó trách Hoàng Thượng đối với Đa Đa Dược Thiện phường luôn có ưu ái; khó trách Đại Trưởng công chúa không kịch kiệt phản đối chủ nghĩa chưa hôn mà ở chung của ta; khó trách sư tổ biến thái nói hắn nhìn Long đại tướng quân lớn lên……
Hắc hắc, ta vẫn biết Huyền Thiên Tông cùng hoàng thất có quan hệ mật thiết, nhưng không ngờ lại là quan hệ thân thích.
Có điều……
“Sư tổ biến thái, đại tướng quân phải gọi người là Tiểu Cữu?”
“Đúng vậy.”
“Thế phu nhân của đại tướng quân gọi ngài là gì?”
“……” Biến thái sư tổ không hé răng.
“Đương nhiên cũng là Tiểu Cữu.” Hoàng Thượng không kiên nhẫn nói.
“Đúng vậy.” Sư tổ biến thái cũng tức giận nói.
Ta quay người lại,“Lão công!”
“Ừ?” Đại tướng quân cười khanh khách nhìn ta.
“Chúng ta thành thân đi!”
Chương 39: Động phòng hoa chúc
Đêm nay…xuân sắc vô biên
****
Tin tức ta và Long đại tướng quân sắp thành thân khiến cho nhân dân cả nước nhẹ nhàng thở ra, sắc thái vui mừng trong kinh thành không thua kém gì đại hôn của Khánh Vương.
Đương nhiên người cảm thấy buồn bực cũng có, đứng đầu chính là Hoàng Thượng.
“Không phải ngươi nói phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất sao? Thế nào lại vì gọi một tiếng Tiểu Cữu mà lập tức đồng ý gả đi?”
“Đúng vậy!” Ta trừng mắt nhìn, “Lúc trước dân nữ đồng ý không bởi vì Hoàng Thượng áp bức, hiện tại đồng ý chính là vì muốn cùng sư tổ thân càng thêm thân, thế này không phải chứng minh dân nữ là phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất sao?”
Hoàng Thượng thật sự buồn bực.
Một người khác chính là sư tổ biến thái, còn mỹ nhân sư phụ thì có nửa buồn bực.
Sau khi tuyên bố tin tức thành thân, sư tổ biến thái, mỹ nhân sư phụ cùng ta đặc biệt mở cuộc họp toàn thể thành viên của Huyền Thiên Tông, Duyệt Duyệt bảo bối xin phép bắng mặt.
“Đa Đa đồ nhi,” Mỹ nhân sư phụ đặc biệt cường điệu cách xưng hô,“Ngươi có thể thành thân với Long đại tướng quân, sư phụ rất cao hứng. Có điều, võ lâm có quy củ của võ lâm, vai lứa của sư môn không thể làm loạn.”
Ta vội vàng bày tỏ thái độ,“Sư phụ ngài yên tâm, khi Đa Đa nhập môn đã thề quyết không phản bội Huyền Thiên Tông, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, mỹ nhân sư phụ vĩnh viễn là sư phụ của ta.”
“Thế sư tổ cũng vĩnh viễn là sư tổ!” Sư tổ biến thái là người khẩn trương nhất.
“Đó là đương nhiên! Có điều Đa Đa nếu gả vào Long gia, phận cũng không thể loạn. Chúng ta điều hòa lại một chút, về sau Đa Đa gọi người là sư tổ Tiểu Cữu, tên này không phân biệt địa vị trước sau.”
Sư tổ Tiểu Cữu suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, cười nói: “Đa Đa, nếu chẳng phân biệt trước sau, sao không gọi Tiểu Cữu sư tổ?”
“Ai, cứ nghĩ đến chuyện sư tổ Tiểu Cữu không tin tưởng ta, không chịu nói cho ta biết thân phận thật sự thì tim ta lại đau đớn giống như bị lửa thiêu.”
“Không phải sư tổ không tín nhiệm ngươi, chỉ là ta đã đáp ứng tiên hoàng ở trong chốn võ lâm không để bại lộ thân phận dòng họ hoàng tộc của mình.”
Sư tổ Tiểu Cữu bận giải thích, không tranh giành thứ tự tên nữa.
“Nhưng vừa nghe tên của người không phải là đoán được rồi sao. A? Đa Đa hình như còn chưa biết tên của sư tổ Tiểu Cữu. Không phải là không có ai biết chứ?”
Bây giờ ta mới nhớ tới người trong chốn võ lâm nói đến Đông Phương tông chủ, nhưng không có người biết tên họ thật sự của sư tổ.
“Đúng vậy, để không bại lộ thân phận thì không thể sử dụng tên thật, ta lại chưa nghĩ ra một cái tên giả nào xứng với mình, cho nên……”
“Ha ha, sư tổ Tiểu Cữu, để Đa Đa đặt cho người một cái tên được không? Gọi là Bất Bại thế nào? Đông Phương Bất Bại!”
“Đông Phương Bất Bại! Quả nhiên rất có khí thế tông sư! Sư phụ, tên này không tệ.” Mỹ nhân sư phụ lên tiếng đầu tiên.
“Ha ha! Được! Về sau tên ở trên giang hồ của ta sẽ là Đông Phương Bất Bại”
Hắc hắc, phương diện này đương nhiên là ta có một chút tâm tình trả thù nho nhỏ, nhưng Đông Phương Bất Bại ngoại trừ xu hướng tình dục khác thường, còn lại những phương diện như diện mạo, võ công, tài trí, thân phận đều là cao thủ trong cao thủ, quả thật xứng với sư tổ Tiểu Cữu.
Còn một người buồn bực nữa chính là ta.
Hôn sự định đoạt vào ngàu mười sáu tháng sau, cùng với ngày Thập Bát công chúa bước lên kiệu hoa, chuyện này đối với kế hoạch tu thân của ta đúng là khiêu chiến rất lớn. Ta muốn hoãn lại vài ngày, Hoàng Thượng lại nói những chuyện ban thưởng hắn đã đáp ứng sẽ hủy bỏ hết. Đúng là nói giỡn, vô luận thế nào thì hôn sự cũng phải diễn ra, đương nhiên không thể buông tha cho miếng thịt béo đến miệng.
Thập Bát công chúa lại vô cùng cao hứng. Ta hỏi nàng không phải đã tính đến chuyện không hôn ở chung hay sao, thế nào lại đột ngột thay đổi.
Mặt nàng sắc biến đổi, nói: “Đa Đa ngươi không biết, công chúa Tây Xương Quốc kia thật không biết xấu hổ, thấy La đại ca giết địch anh dũng, lại dày mặt đưa đến lời đề nghị hòa thân, ta sao có thể để cho nàng thực hiện được ý đồ.”
Không ngờ con thỏ lại có sức hút lớn đến vậy.
Cách đại hôn chỉ còn hơn hai mươi ngày, ta vốn lo lắng mọi thứ không kịp chuẩn bị, nhưng không ngờ phủ Tĩnh Nam Hầu đã sớm lo liệu hết thảy, chỉ chờ ta và Long đại tướng quân ra lệnh một tiếng.
Không cần ta tự mình quan tâm là tốt rồi, kinh nghiệm thê thảm của kiếp trước giúp ca ca xử lý hôn lễ đã khiến ta mang bóng ma tâm lý. Nhưng ta cũng không thể nhàn rỗi ngẩn người được, không có chuyện gì làm ta sẽ luyện tập Du Già thần công, tranh thủ sớm khôi phục dáng người. Nếu không thì nghĩ lại một số chi tiết trong đám cưới hiện đại, xem có thể áp dụng ở đây hay không.
Ta nghĩ có thể để vài đứa nhỏ đ phía sau chúng ta để tung hoa; trao đổi nhẫn là nhất định phải hôn; hôn thì quá mức kích động, không thể thực hiện được; có nên tìm một dàn nhạc đến biểu diễn hay không…… Tuy rằng lúc trước cảm thấy đây chỉ là một nghi thức bên ngoài, nhưng khi chuẩn bị, vẫn hy vọng nó có thể tốt một chút.
Tức chết ta! Tư Đồ gia và Thương gia cư nhiên không chịu cho mượn người, nói nam hài tử sao có thể đi làm mấy chuyện này. A Bích cũng không hứng thú, “Miêu Mễ, A Bích là đại tướng quân, đại tướng quân sao có thể đi tung hoa, chuyện đó chỉ có nữ hài tử mới làm.”
Ta chỉ biết ôm Lộng Ngọc than thở, “Nữ nhi a, vì sao không mau lớn lên!”
Buổi tối, Long đại tướng quân đến. Sau khi tuyên bố hôn sự, ta và hắn bị cách ly, bởi vì phu thê sắp cưới phải tới hôn lễ mới có thể gặp mặt. Phi, quan hệ giữa ta và hắn còn cái gì mà phải kiêng kị nữa. Nhưng vì biến cố không hề gặp mặt, ta cùng đại tướng quân đành phải khôi phục lại cuộc sống nhân tình bí mật.
Ta kể với hắn chuyện tung hoa, hắn lại cười ha hả.
“Chàng không hiểu, đó là lãng mạn! Ý ta là, nó sẽ tạo ra bầu không khí rất thân thiết.”
“Nàng học cái này ở đâu? Dù là vài quốc gia lân cận cũng không có tục lệ như thế. Hơn nữa, nàng không nhìn thấy gì, có tung hoa hay không cũng đâu có ý nghĩa.”
Ta quên mất chuyện tân nương cổ đại phải đội khăn voan hồng khi thành hôn.
“Ai, chỉ là một vài tục lệ thành hôn của người nước ngoài ta nghe được. Kỳ thật kết hợp với nhau chưa chắc đã được, vẫn nên theo quy củ của tổ tông mà làm đi.”
Nghe ta nói như vậy, đại tướng quân lại có hứng thú, muốn ta nói một số phong tục thành hôn của nước ngoài cho hắn nghe. Ta nửa tiếc hận, nửa hưng phấn kể lại.
Vì tuân thủ quy củ của tổ tông, đại tướng quân quyết định trước hôn lễ ba ngày chúng ta sẽ không gặp mặt, nói là muốn lĩnh hội cảm giác xa nhau trước hôn nhân. Ban đêm một người một chăn ta lại cảm thấy hơi lạnh lẽo, bắt đầu ngóng trông đêm động phòng hoa chúc sớm đến.
Trước hôn lễ một ngày, Duyệt Duyệt bảo bối rốt cục cũng tới đây. Từ lần dạy hát [không muốn ngủ] ta không nhìn thấy hắn nữa, còn lo hắn không chuẩn bị được lễ cưới cho ta.
Nhìn thanh niên nửa năm không gặp, càng ngày càng có dáng vẻ thành thục của nam nhân, lại nghĩ đến sau khi trở thành phu nhân của đại tướng quân sẽ không thể tùy tiện ôm hắn nữa, lòng ta có chút buồn, lập tức chạy vội lại, tốc độ còn nhanh hơn A Bích.
“Không cho phép đẩy ra, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”
Đầu ta chôn vào trong ngực hắn, hiện tại hắn đã cao hơn ta một cái đầu.
Đúng như ta mong muốn, hắn không nhúc nhích, nhưng có người không vui vẻ.
“Miêu Mễ, đến lượt A Bích! A Bích cũng muốn Duyệt Duyệt ca ca ôm một cái.” A Bích ở phía sau túm lấy gấu váy của ta.
“Nữ nhân này, sao ngươi có thể…… mau buông Quân đại ca!” Một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau Duyệt Duyệt bảo bối.
Ta đương nhiên sẽ không buông ra, chỉ ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân, nhìn qua vai Duyệt Duyệt bảo bối về phía sau.
Trên đầu quấn hai cái bao, dây tơ xanh biếc, một thân váy dài cũng màu xanh biếc, khuôn mặt tròn tròn như quả táo, hai gò má không biết là vì đi đường xa hay là do kích động mà hồng hồng, đôi mày lá liễu dựng thẳng, mắt hạnh trợn lên tức giận, đôi môi đỏ mọng cắn chặt, quả táo muội muội từ nơi nào đến?
Duyệt Duyệt bảo bối bị ta ôm không thể nhúc nhích, chỉ có thể đưa lưng về phía quả táo muội muội nói: “Đông Nhi không thể vô lý, còn không bái kiến sư phụ ta.”
“Sư phụ? Sư phụ của huynh không phải Tư Đồ thần y sao?” Mắt hạnh của quả táo muội muội mở càng thêm tròn.
Thì ra là cảnh vãn bối gặp trường bối, ta trong vai trò trưởng bối đương nhiên phải có dáng vẻ một chút. Ta buông Duyệt Duyệt bảo bối ra, đá văng A Bích đang túm lấy vạt áo, bày ra tư thái đoan trang.
“Tại hạ là Kim Đa Đa, đúng là sư phụ Quân đại ca của ngươi, Tư Đồ thần y là sư phụ ta. Không biết cô nương xưng hô như thế nào.”
“Tiểu nữ là Tàng Đông, gặp qua Kim sư phụ.”
Mặt quả táo muội muội đỏ lên, sau đó lại nhỏ giọng nói một câu: “Có điều sư phụ cũng không thể như vậy a.”
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được. “Đừng lo lắng, về sau ngươi muốn nhìn cũng không nhìn được.”
“Vì sao?” Đông Nhi này đúng là thẳng thắn đến đáng yêu.
“Đông Nhi!” Duyệt Duyệt bảo bối lên tiếng ý bảo ngưng lại, vừa bị ta buông ra, lại bị A Bích quấn lấy.
“Bởi vì phụ thân ta không cho phép Miêu Mễ ôm nam nhân nào khác, ngoại trừ A Bích.” A Bích đắc ý nói.
Duyệt Duyệt bảo bối vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn một cái, sau đó nói với ta: “Đông Nhi cô nương vì cứu ta mà trúng độc, cho nên ta mang nàng đến tìm sư công.”
“Có cần ta xem qua cho không?”
“Không cần, ngày mai là đại hôn của sư phụ, không nên dính đến mấy thứ này, tránh điềm xấu.”
Có mà không tin tưởng y thuật của ta mới đúng. Xem ra quả táo Đông Nhi không phải muội muội bình thường.
Ta kéo A Bích từ trên người Duyệt Duyệt bảo bối xuống, bảo nó dẫn quả táo Đông Nhi đi tìm mỹ nhân sư phụ. Có thể nắm tay mỹ nhân, A Bích vui tươi hớn hở, quả táo Đông Nhi bởi vì hiểu lầm vừa rồi nên có chút ngượng ngùng, cho nên ta và Duyệt Duyệt bảo bối đi ở phía trước.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian